Nghe thấy lời này, đáy mắt Phong Thanh Thanh toả ra sự phấn khích.
Dường như cô ta đã cảm nhận được niềm sung sướng sau khi báo được thù, cô ta đã không chờ đợi được mà muốn nhìn thấy kết cục thê thảm của con khốn đó rồi.
Sanh Ca được nữ giúp việc dẫn đến một căn phòng thay đồ ở hậu trường.
Mộ Ngôn Tâm ngồi trên xe lăn, cũng lặng lẽ tránh khỏi khách mời, đi theo Sanh Ca.
“Cô Sanh Ca, những bộ đồ mặc thoải mái này đều được chọn theo kích thước của cô, mời cô chọn lựa.
”
Nữ giúp việc cung kính chỉ năm bộ quần áo đang đặt trên bàn.
Sanh Ca đang định chọn đại một bộ, Mộ Ngôn Tâm đột nhiên đẩy cửa tiến vào.
“Chỗ này có tôi rồi, các người ra ngoài hết đi.
”
“Vâng.
”
Đám nữ giúp việc rất nhanh đã đóng cửa rời đi, trong phòng thay đồ bỗng chốc chỉ còn lại hai người là Sanh Ca và Mộ Ngôn Tâm.
Sắc mặt Mộ Ngôn Tâm nghiêm túc, đẩy xe lăn đi đến bên cạnh cửa sổ, mở cửa sổ ra.
“Đây là tầng hai, theo ống nước trèo xuống, bên phải có một con đường nhỏ, đi tiếp về phía trước ba mươi mét sẽ có một cánh cửa nhỏ, cửa không khóa, cô im lặng mở ra một khe hở, bảo vệ đều đã bị gọi đi hết rồi…”
“Đây là đang định… bỏ trốn sao?” Sanh Ca nghe thấy thì bật cười.
“Nếu không thì sao?”
Mộ Ngôn Tâm di chuyển xe lăn, vẻ mặt không còn cách nào khác đi qua kéo Sanh Ca đi về phía cửa sổ.
“Cô thật sự định đánh với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ly-hon-xong-toi-tro-thanh-phu-ba-bac-ty/967359/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.