13
Xuân Oanh Đề Hiểu là tửu lâu lớn nhất kinh thành. Các cô nương ở đó đều có giọng hát rất uyển chuyển, không kém miền sông nước Giang Nam chút nào.
Ta vô cùng thích nơi này, trước đây thường tới ăn uống thưởng rượu, ngắm nhìn những cô nương xinh đẹp.
Sau khi trở về kinh thành được vài ngày, Thích Văn Lan ủ rũ tới tìm ta. Ta hỏi hắn làm sao, hắn tức tối nói: “Mẹ kiếp đều tại ngươi! Ta bị cha đánh một trận, ông ấy nói có việc nhỏ như vậy cũng không làm được, để Nhĩ Ngọc điện hạ đổ bệnh!”
Ta “à” lên một tiếng, xấu xa nói: “Huynh thảm thật đó. Cha ta thì ban cho rất nhiều vải vóc, để ta may quần áo dày mặc, phòng ngừa đến thu đông lại cảm lạnh”.
Thích Văn Lan: “…”
Huynh ấy suýt chút nữa thì đánh nhau với ta.
Để đề phòng Thích Văn Lan làm thật, ta đưa huynh ấy tới Xuân Oanh Đề Hiểu, sau đó vỗ lên vai huynh ấy, cảm thông nói: “Bồi thường cho huynh đó. Thấy sao? không kém Giang Nam đúng không?”
“Ai chà, ở đây, còn thanh nhã hơn pháo hoa Giang Nam nhiều nhỉ?”. Có cô nương mỉm cười ôm đàn tì bà trong lòng, gảy một khúc ca thánh thót.
Thích Văn Lan và ta ngồi dựa vào lan can, hắn tuy là thiếu gia sinh ra và lớn lên ở kinh thành, nhưng lại trải qua cuộc sống rất khổ cực, không ngừng gật đầu nói: “Ừ ừ ừ, đúng đúng đúng”. Nhìn hắn giống đứa con trai ngốc nghếch nhà địa chủ biết bao.
Hắn thấy ta không để ý đến mình mà thất thần nhìn xuống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ly-nhan-tam-thuong-ngoc-dieu-huyen-mo-ngau/2471676/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.