Sau đêm đấy, tuy bà em vẫn nhớ tới hình ảnh lạ lùng đó nhưng chỉ để trong bụng, không đem ra nói với ông nữa.
Thứ nhất là vì bà nghĩ, ông bà mua mảnh đất này từ hồi còn trẻ, sinh sống, lập nghiệp mấy chục năm trời, chả bao giờ thấy có chuyện gì.
Thứ hai là chính bà cũng không chắc chắn là bà nhìn rõ, có thể già rồi mắt kém nên nhìn ngọn sương lại hoá ra hình hài, cho dù cách giải thích này không hợp lý lắm.
Mà có kể thì thể nào ông cũng phủi tay không tin.
Ông em hay nói câu " tôi cả đời chả biết hình dáng con ma nó ntn ".
Bẵng đi mấy hôm, trời mùa hè càng ngày càng trở nên oi ả, ngột ngạt hơn.
Hồi ấy, cả nhà có mỗi cây quạt máy điện cơ 91 bộ quốc phòng thì lại bị hỏng mất rồi, chưa sửa được.
Bà mới bảo ông tối ấy rải chiếu ra hiên nằm ngủ cho mát.
Ông cũng gật đầu.
Có điều, lần này bà không nằm mặt nhìn thẳng ra phía vườn để đón gió nữa, vì e dè vụ hôm bữa, mà đổi hướng nằm khác đi.
Ông nằm ngoài, bà nằm trong xoay lưng ra ngoài.
Con vàng thì chui vào nằm ngủ cạnh chuồng gà từ ban tối.
Nói thêm là vàng nhà em tuy còn nhỏ nhưng trộm vía khôn lắm.
Tối đến là nó ra ngủ cạnh chuồng gà để canh đám chuột không cho chúng nó lẻn vào lôi chân gà con.
Trời thoáng đãng, lại có tiếng ếch nhái từ ngoài đồng văng vẳng vào nên hai ông bà ngủ lúc nào không biết.
Ông em còn ngáy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-cho/610276/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.