Dưới ánh trăng tròn như chiếc bánh đa mà Thái Âm Tinh Quân tiện tay treo lên lơ lửng giữa bầu trời đêm, những tán cổ thụ phất phơ trong màn đêm đầy tĩnh mịch.
Những điều mà Nhiếp Minh Quyết cảm thấy là đau khổ, đúng là do y gây ra, nhưng những điều mà hắn nghĩ, lại không phải như vậy. Rốt cuộc y đối với hắn là gì, y chưa từng cảm nhận rõ, nhưng chắc chắn nó khác với Kim Quang Dao, khác với Lam Vong Cơ, khác với Nhiếp Hoài Tang, khác với tất cả mọi người trên thế gian. Mà hiện tại, rốt cuộc y cũng hiểu được thứ cảm giác đó.
Y có thể yêu thương mọi người như nhau, cùng một cách nhưng để giống như cái cách y đối với hắn, thì chỉ có một mình hắn mà thôi.
Chỉ là bây giờ, làm thế nào để nói cho hắn biết đây? Làm thế nào có thể để hắn biết hắn vẫn có thể gặp được người tên là Lam Hi Thần? Rằng con hồ ly được hắn cứu mạng che chở, chính là Lam Hi Thần. Nếu biết rồi, hắn có vui không, hay sẽ nhẫn tâm đuổi y đi?
Đêm ấy trôi qua một cách lặng lẽ như nước sông vẫn bình lặng tràn ra biển. Những ngày tiếp theo cũng như vậy. Thời gian vốn không còn nhiều. Lam Hi Thần ước gì nó có trôi qua chầm chầm như hạt gạo sinh trưởng ngoài đồng. Chỉ như vậy y mới có thể dùng chút thời gian ít ỏi để được ở bên cạnh Nhiếp Minh Quyết.
Buổi sáng nọ, có một tiên đồng tới đưa cho Nhiếp Minh Quyết một cái vò, bên trong chứa thứ gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-dao-tinh-kiep-p1/1707943/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.