Mấy con khỉ con xung quanh mắt tròn vo ngước nhìn, sau đó xúm vô đòi sờ mặt, sờ mũi, sờ tóc và tay của Lam Hi Thần, kháo nhau rằng y chính là phúc thần, chỉ cần sờ thì bọn chúng sẽ được ban phúc khí. Thật ra Lam Hi Thần chỉ thấy ngại chứ không cảm thấy khó chịu nên cứ để mặc chúng sờ, nhưng khi bọn chúng muốn sờ mạt ngạch y liền tránh trái tránh phải, kết quả chẳng được bao lâu liền bị má phúng phính đuổi đi. Khỉ con nóng giận bảo là nó tìm ra "phúc thần" trước nên "phúc thần" là của nó, không ai được đụng vào, hai tay như hai búp măng dang ra đứng trước Lam Hi Thần như hòn núi nhỏ. Lam Hi Thần thích thú mỉm cười, bạch hầu cũng mỉm cười, bảo rằng con cháu của Tề Thiên Đại Thánh đúng là còn nhỏ mà đã có khí chất giống Đại vương.
Lát sau, bạch hầu chống gậy dẫn lũ khỉ con và Lam Hi Thần ra bờ suối gần đó lấy đất sét nặn tượng nhân vật mình thích nhất qua các câu chuyện mà bạch hầu kể, sau khi nặn xong đem để lên đá phơi nắng cho khô. Đây xem qua chỉ là trò tiêu khiển gϊếŧ thời gian, nhưng qua đó có thể giúp bọn khỉ con tập tành học hỏi những hành động của con người trong nhân gian, để chúng lớn lên sẽ không chỉ biết mỗi việc trèo cây hái quả, một phần cũng muốn thông qua việc nặn tượng bọn chúng sẽ học được cách lưu giữ ký ức.
Bạch hầu chậm rãi đến từng tượng đất hỏi lũ khỉ con nặn tượng là nhân vật nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-dao-tinh-kiep-p1/301919/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.