Giữa đêm khuya, trăng tròn sáng vằng vặc bị mây mù che phủ. Một lát sau, mưa rơi tầm tã.
Một tia chớp xé nát bầu trời đêm, xông thẳng xuống đất tạo ra một cái hố lớn. Ánh lửa lập lòe sáng lên trong phút chốc liền bị mưa dập tắt. Trận mưa này đến nhanh, hết cũng rất nhanh vì khoảng một giờ sau, cơn mưa bắt đầu tạnh dần...
Đau!
Lạnh quá!
Thu Giác mơ mơ màng màng mở mắt, nước mưa đọng trên trán chảy xuống mắt. Nàng quệt tay lau sạch sẽ, từ từ bò dậy.
Tầm nhìn hơi mơ hồ, Thu Giác trừng mắt nhìn, ôm lấy cơ thể mình. Nàng phát hiện mình bị rơi vào một cái hố nhỏ, khắp cơ thể ướt sũng.
Từng giọt mưa còn lại đáp trên cơ thể lạnh lẽo của nàng khiến hàn khí xông thẳng vào xương tủy, Thu Giác lạnh run lập cập. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, hố này không cao lắm, chỉ khoảng sáu thước thôi, một người trưởng thành có thể dễ dàng leo lên được nhưng vấn đề chính là...
Nàng nhỏ đi rồi...
Nàng...bị biến nhỏ lại?
Nhỏ...lại?
Hả?
Thu Giác cúi đầu nhìn thân thể của mình.
Cánh tay nhỏ, hai chân thấp, cái bụng tròn vo và... Bộ ngực phẳng lì.
... Đây là thân thể của một đứa trẻ.
Đôi mắt Thu Giác híp chặt, nhịp tim đập mạnh, máu huyết toàn thân bắt đầu chảy ngược.
Nàng cố gắng kìm nén tiếng thét sắp thoát ra khỏi miệng.
Đây là ai?
Đây là ai?
Đây là ai?
Đứa gấu con * này là ai chứ?
*: ý của bạn Thu Giác là trẻ con
Thu Giác dùng sức nhéo khuôn mặt của mình, rồi lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-dau-nay-co-chut-manh/2513257/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.