Sau mấy ngày dưỡng bệnh, cơ thể của Thu Giác hoàn toàn hồi phục.
Ngày hôm đó, Bùi Thanh đưa cho nàng mấy bộ quần áo, tất cả màu sắc hồng phấn tươi tắn rực rỡ, những cánh hoa đào được thêu tỉ mỉ trên từng thước vải.
”Mặc vào thử xem.”
Bùi Thanh cầm quần áo phóng tới giường nàng. Thu Giác liếc qua, mặt lộ vẻ ghét bỏ: “Ta không muốn mặc cái này.”
Màu hồng đó nhìn ngứa cả mắt.
”Sao vậy?” Bùi Thanh không hiểu, rõ ràng trẻ con thích màu hồng ngọt ngào này mà. Con bé mà mặc vào nhất định dễ thương không biên giới!
”Ta thích màu đen.”
Bùi Thanh nghe xong nhíu mày, nghe nói trẻ con thích hay giả vờ chín chắn, ví dụ như hay học theo cách nói chuyện của người lớn, thích mặc quần áo đậm màu để tỏ vẻ mình trưởng thành. Không ngờ Manh Manh cũng thuộc dạng này, thật đúng là đáng yêu.
Bùi Thanh thở dài một hơi, đồng ý: “Được, ta may cho con bộ màu đen nữa vậy.”
May?
Thu Giác trừng to mắt, lộ vẻ khó tin nhìn Bùi Thanh, “Tất cả những thứ này... Đều do ông may?”
Bùi Thanh nhấp môi, vành tai trắng bỗng đỏ đỏ, giọng nói đanh lại, “Rảnh thì ta làm thôi.”
Thu Giác: “...”
Không biết lão ta rảnh bao nhiêu mà may nhiều bộ y phục cẩn thận như thế? Thật không nhìn ra, Bùi lão tặc lòng dạ hiểm ác cũng có mặt hiền lành này. Chờ đến khi nàng khôi phục lại vóc dáng cũ, nhất định phải lấy chuyện này ra làm lão xấu hổ một phen!
”Trước tiên con hãy mặc mấy bộ này đi, còn màu đen
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-dau-nay-co-chut-manh/2513265/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.