Bạch Hổ xoay người, cuồng phong thổi qua, bạch y đại hán liền biến mất, xuất hiện trước mắt Liễu Dật và Thất Nguyệt là một con Bạch Hổ khổng lồ, đôi cánh hai bên thân không ngừng vỗ mạnh, Bạch Hổ quay đầu nói với Liễu Dật và Thất Nguyệt: "Ma chủ, phu nhân, hai vị ngồi lên lưng Bạch Hổ, vừa vững vừa nhanh, không cần thiết phải hao phí chân lực ngự kiếm."
Thất Nguyệt nghe thấy, sắc mặt hồng lên, vội giải thích: "Ta không phải là phu nhân, ta chỉ nhất thời hiếu kỳ, theo chân hắn mà thôi."
Liễu Dật không để tâm đến câu nói của Bạch Hổ: "Ngươi có chịu được không?"
Bạch Hổ trả lời: "Ma chủ yên tâm, mặc dù năng lực khôi phục của tiểu thần không bằng Ma chủ, nhưng người bình thường không thể so được, đó chỉ là vết thương nhẹ, có là gì đâu, từ từ nó sẽ tự lành lại."
Liễu Dật gật đầu: "Tốt". Nói đoạn, cưỡi lên lưng Bạch Hổ, cảm thấy mềm mại, ấm áp và thư thái, đã đi đường nhiều ngày liên tục, từ Liên Hoa trấn đến Trường Bạch sơn, rồi từ Trường Bạch sơn quay về, không kịp nghỉ ngơi lại đến Hoang vu sâm lâm này. Hơn nửa tháng liên tục đi lại, dù là với tu vi như y cũng có phần mệt mỏi, nghĩ đi nghĩ lại, Thất Nguyệt cũng đủ khả năng chịu đựng, kiên trì theo y, chỉ có điều Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp của nàng vẫn còn nông cạn, nếu phải ngự kiếm quay về, khẳng định nàng không chịu nổi.
Liễu Dật quay đầu nhìn nàng hỏi: "Cô nương không lên ư? Liên tục đăng trình tất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-kiem-luc/1914178/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.