Một ít chuyện nguy hiểm nhất, đáng sợ nhất trên đời, thường thường chính là những chuyện ẩn tàng trong cái bình tĩnh. (Cổ Long, ngữ)
Thanh âm ấy? Thảm thế… là cái gì? Liễu Dật lau mồ hôi trán, đột ngột xuống giường, mở cửa. Chỉ thấy Đại Đao Vương và Thủy Nhi đã đứng ở cửa phòng.
Liễu Dật hỏi hai người bọn họ: “Hai người có phải cũng nghe thấy thanh âm đó không?”
Đại Đao Vương gật đầu nói: “Thanh âm đó chính là ở vùng phụ cận, xem chừng chết người rồi?”
Liễu Dật phe phẩy cây quạt giấy nói: “Chúng ta ra xem sao. Lúc ta nhớ được, ở phía nam Lạc Tuyết trấn này ngoài ba mươi dặm có một tòa phá miếu, nếu quả thật có chuyện gì, phải chia nhau ra, chúng ta sẽ tập hợp ở đó.”
Đại Đao Vương và Thủy Nhi gật gật đầu, đi ra bên ngoài…
Đại Đao Vương nói: “Nghe thanh âm vừa rồi, ắt phải ở gần tửu lầu, thế nào mà kiếm cả nửa ngày rồi đều không phát hiện gì nhỉ?”
Thủy Nhi cũng gật đầu nói: “Đúng a, thanh âm đó… phải ở vùng phụ cận mới đúng.”
“A…” lại một tiếng kêu thảm, tiếng kêu đó, phảng phất như đến từ cửu u địa ngục, khiến người nghe kinh sợ đến tận xương tủy, toàn thân phát lạnh. Đại Đao Vương nói: “Thanh âm vừa nghe chính là như vậy, thế, thanh âm này chứng tỏ rằng… lại chết người nữa?”
Thủy Nhi nghiêng đầu nói: “Thanh âm này nghe được ở bên ngoài trấn, đi!”
Ba người theo phương hướng của thanh âm nhanh chóng truy tìm, cuối cùng trong một rừng cây nhỏ ở ngoài trấn cũng phát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-kiem-luc/1914222/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.