Hậu hoa viên.
Cái ổ riêng của Liễu Dật. Từ nhỏ đến lớn, dưới sự quản giáo chặt chẽ của cha, y đã cố sống cố chết xin được cái vườn hoa nhỏ này. Đây là thế giới của Liễu Dật, ở đây y không phải e sợ một ai hết. Liễu Dật đặt cho tiểu ổ của mình một cái tên hết sức nhã trí, “Thiên Thượng Nhân Gian”. Hoa viên cũng thật hợp với cái tên đó, vì y đã cho mời các bậc thầy về làm vườn đến vun trồng hơn trăm loài hoa, lại nghĩ ra một cách lạ lùng là đem chôn dưới mỗi gốc hoa một cuốn danh thư - mọt sách, đúng là mọt sách. Giờ thì Liễu Dật đang ngồi bên cái bàn đá giữa hoa viên, trên mặt bàn là bốn đĩa thức ăn tinh xảo, một hồ rượu, Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất vừa chậm rãi thưởng rượu, vừa nghe cô gái đối diện dạo cổ cầm, và ngắm cô gái trước mặt đang nhảy múa. Người dạo cầm là Băng Nhi, nha hoàn của Liễu Dật. Băng Nhi tuổi vừa đôi mươi, nhan sắc mười phần tú lệ, do cha y cử sang phục dịch từ hồi y còn nhỏ. Những lúc rảnh rỗi, Liễu Dật cũng dạy Băng Nhi một vài ngón đàn, lâu dần, Băng Nhi thường đàn cho Liễu Dật nghe. Người đang nhảy múa theo tiếng đàn là Thanh Nhi, cũng là nha hoàn của Liễu Dật, cùng tuổi với Băng Nhi, yêu kiều khả ái, do cha Liễu Dật mới mua cho y vài tháng trước, nói rằng y đã lớn rồi, một nha hoàn thì không đủ, nên lại cho thêm một ả.
Cũng may là Thanh Nhi biết ca biết đàn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-kiem-luc/1914305/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.