- Luyện thể, rèn luyện gân cốt, đây là chuyện cần làm hàng ngày, đồng thời, tìm được khí huyết trong cơ thể, thử thuần phục chúng nó theo ý bản thân.
- Tìm khí huyết?
- Đúng.
- Tìm thế nào?
- Nhắm mắt lại, dùng tâm cảm thụ.
Trịnh Phàm: “…”
Trịnh Phàm có chút xúc động muốn trợn mắt.
Câu nói: Nhắm mắt lại, dùng tâm cảm thụ.
Thực con mẹ nó đáng giá ngàn vàng, bất luận lĩnh vực nào, cũng đều có giá trị.
Khi lão sư không muốn dạy ngươi, thường sẽ nói câu này.
- Cái này, có cách nào hiệu quả nhanh chóng không?
Đinh Hào khẽ cau mày, vẫn gật đầu:
- Đúng là có, bởi đây là bước đầu tiên, quả thực có một số người dùng ngoại vật để thông qua bước thứ nhất. Mà sau khi vượt qua bước thứ nhất này, phát triển tiếp theo cũng không hề vì mượn ngoại lực mà bị hạn chế. Chỉ có điều, thứ kia có thể khiến người ta bị nghiện, cần hạn chế.
- Xin hỏi tiên sinh, thứ kia là gì?
Người mù Bắc mở miệng hỏi.
Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ.
Ánh mắt sáu người thấy nhìn Trịnh Phàm, thực chẳng khác nào vọng nữ thành phượng, vọng nhi thành long.
Hết cách, chỉ cần có thể gia tốc quá trình tu luyện của Trịnh Phàm, bất luận là đắt mấy cũng được!
- Dược tán.
Đinh Hào phun ra hai chữ.
Người mù Bắc hơi sửng sốt, sáu người còn lại cũng sửng sốt.
- Là Ngũ Thạch tán sao?
Trịnh Phàm hỏi.
Đinh Hào gật đầu:
- Dược tán chi phong, rất lưu hành ở Tấn quốc cùng Càn quốc, kỳ thực,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-lam-thien-ha/2524145/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.