Kỳ thực, Trịnh Phàm cũng không có quá nhiều suy nghĩ.
Bởi từ đầu, hắn đã xác định rõ vị trí của bản thân.
Ví như, sáu tên thủ hạ này, mỗi người đều tranh nhau lấy lòng hắn, nhưng thực tế cũng chỉ là câu nói ngoài miệng. Không ai coi chuyện này là to tát?
Nếu Trịnh Phàm thực sự đặt bản thân ở vị trí “Chủ thượng” chí cao vô thượng, thì hắn đã sớm thị tẩm Tứ Nương rồi.
Dù sao, xoa bóp một hồi, có suy nghĩ cũng là việc đương nhiên.
Mỗi tối đều vậy, thực sự là một loại dằn vặt.
Còn chuyện sáu người bức bách hắn, Trịnh Phàm cũng không có bao nhiêu phản cảm, chịu chút khổ, chỉ cần có thể tăng thực lực lên, Trịnh Phàm đều cảm thấy đáng giá.
Một vị chủ thượng chỉ có thể đứng sau nhìn các thủ hạ chiến đấu, có thể được tôn kính thực sự mới là quái dị.
Cũng như người trẻ muốn tự lập, khi ngươi không cần dựa vào cha mẹ tiếp tế, thậm chí là tiếp tế ngược lại cha mệ, ngươi đương nhiên được tự do.
Có điều, có một chút phiền muộn.
Giống như, vẫn là mấy ngày đầu mà hắn thức tỉnh, mọi người ở chung, có cảm giác lưu lạc thiên nhai cùng nhau, nhưng đột nhiên, cảm giác đó đã dần nhạt lại.
Nhưng đường là do hắn chọn, nếu đã chọn đường này, nghĩ nhiều cũng là một loại phiền toái.
- A a a a a…
Trịnh Phàm nhỏ giọng “Hò hét”.
Sau đó, lại nhìn hòn đá trôi nổi trước mắt.
Mỗi ngày khi hắn tắm, hắn đều đem nó bỏ vào trong ao, cũng khoác cho nó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-lam-thien-ha/2524150/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.