Người trẻ tuổi mặt xám như tro tàn, nơm nớp lo sợ quỳ xin tha:
- Phong Liệt, van cầu ngươi đừng giết ta, Nam Ly Phong ta nguyện bái ngươi làm chủ nhân!
Phong Liệt làm ngơ như không nghe Nam Ly Phong cầu xin, âm trầm nói với phía xa:
- Nam Ly Vân, không ngờ ngươi chỉ lo tự mình chạy trốn, không cần cả nghĩa tử, cũng được, bổn tọa đưa phật đưa đến tây thiên, trước tiễn nghĩa tử của ngươi lên đường, con đường suối vàng rồi đây các ngươi sẽ tương ngộ.
Dứt lời, Phong Liệt một cước đá Nam Ly Phong ra khỏi uy lực che chở của thần khí, khiến gã xuất hiện trong trời sao.
Trong ánh mắt căm hận của Nam Ly Vân, Nam Ly Phong *bùm* một tiếng tràm đục biến mất, không còn mẩu xương, hình thần đều diệt.
Nam Ly Vân không kiềm được hét to:
- Khốn kiếp, thằng nhãi Phong Liệt, bổn tọa phải giết ngươi!
- Ha ha ha ha!
Phong Liệt cười lớn một tiếng, xem nhẹ nói:
- Cường giả thiên nguyên cảnh, một đám ngớ ngẩn mà thôi.
- Thật không hiểu nổi tại sao các ngươi sợ một người chết? Không lẽ lão súc sinh Hồn Võ đại đế thật sự có thể từ thiên đạo chi quan bò ra sao?
- Nhưng vậy cũng tốt, các ngươi đi rồi, căn nguyên đại lục chính là của lão tử ha ha, ha ha ha ha.
Trong ánh mắt tức giận và kinh ngạc của đám cường giả thiên nguyên cảnh, Phong Liệt đứng trên huyền thiên chiến kiếm, càng lúc càng xa, nụ cười tự tin mà cường đại như khắc vào óc bọn họ, thật lâu không tan.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-long-phien-thien/2040075/chuong-768.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.