-Nha!
Tiểu Lục thấy Phong Liệt đang tùy tiện nằm úp sấp trên giường nhỏ của chính mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn không khỏi đỏ lên, nhưng ngay sau đó trong lòng hiện lên một tia mừng rỡ vô cớ, giường nhỏ trong phòng của mình hình như chưa từng để cho nam nhân chạm vào, nếu là xú nam nhân khác đụng vào, nói không chừng đã xông tới chém thành tám đoạn, nhưng Phong sư huynh thì khác, liền bỏ qua a.
Tiểu Yên cũng là tim đập gia tốc một trận, nhưng sau một khắc, khi nàng phát hiện sắc mặt Phong Liệt không đúng lắm, không khỏi cả kinh, vội vàng tiến lên phía trước.
-Phong sư huynh, ngươi làm sao vậy? A! Sắc mặt làm sao lại khó nhìn như vậy? Có phải hay không luyện công xảy ra chuyện gì không may?
-A? Phong sư huynh ngươi bị thương?
Hai nàng không khỏi một trận luống cuống tay chân, đem Phong Liệt bẻ qua thân tới, lại là sờ cái trán, lại là thử tim đập, quả thực khiến cho Phong Liệt cười khổ không được.
-Khụ khụ! Tốt lắm tốt lắm! Ta không sao, chỉ là thân thể mệt rã rời! Ngủ mấy ngày là tốt.
Bất đắc dĩ, Phong Liệt chỉ đành phải vội vàng lên tiếng để khỏi khiến cho hai nàng lo lắng, nếu không, chỉ sợ không có chuyện gì cũng sẽ thành ra có chuyện gì đó.
-Hư … dọa chết nhân gia.
Thấy được Phong Liệt không có chuyện gì, Tiểu Lục không khỏi vỗ vỗ bộ ngực của mình, thở dài một hơi.
-Không có chuyện gì là tốt rồi.
Tiểu Yên cũng yên tâm không ít, nhưng lại nhíu mày nói:
-Xem bộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-long-phien-thien/2041226/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.