“Tạ sư tỷ, nếu như ta không đáp ứng, kết cục cũng sẽ thực thảm. Vì thế, ta nghĩ ta muốn sống, chỉ có thể tiếp tục ủy khuất cầu toàn!” - Lâm Hạo Minh tỏ vẻ như bất đắc dĩ nói.
“Co được dãn được mới là đại trượng phu, Lâm sư đệ, ta thực xem trọng ngươi nha! Chỉ cần ngươi thật lòng đi theo ta làm việc thật tốt, cho dù tư chất của ngươi rất kém cỏi, ta cũng sẽ nghĩ cách giúp ngươi tiến vào Trúc Cơ kỳ!” - Tạ Nhược Lan uy hiếp lúc sau, lại cho một phần hy vọng.
Lâm Hạo Minh cảm thấy, lời này Tạ Nhược Lan nói mới là lời nói thật tình, đương nhiên đây là sau khi mình lập hạ huyết thề.
Huyết thề đối với người tu chân mà nói là một loại lời thề rất đặc thù, một khi đã phát hạ huyết thề, chỉ cần đổi ý, nhẹ thì tu luyện tẩu hỏa nhập ma, nặng thì trực tiếp đi đời nhà ma. Mặc dù trong truyền thuyết cũng có bảo vật chống lại huyết thề, nhưng bất luận là quý trọng đến nhường nào cũng chỉ là chống đỡ được một phần ảnh hưởng của huyết thề, hoàn toàn không thể loại bỏ. Chí ít tại đây một món cũng không có.
Tạ Nhược Lan cất túi trữ vật của hai người đi, lập tức đem vài thứ đồ vật hữu dụng thu vào túi trữ vật của mình, đem đồ dư thừa ném cho Lâm Hạo Minh. Sau đó tiếp tục là vắt khô hai cỗ thi thể này, coi như là giá trị thặng dư cuối cùng.
“Sư tỷ, tỷ sở dĩ tiêu diệt đồng môn này, hẳn là sợ hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-mon-bai-hoai/2550922/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.