Đi đến cửa vào tầng bốn, lại lấy ra một cái bao tải, Tiêu Hoằng bỏ thi thể Từ Nam vào trong đó, trực tiếp ném vào trong tầng bốn mỏ quặng, cũng rải thêm một đá vụn vào đó coi như che giấu tạm thời.
Tách.
Ngay khi Tiêu Hoằng hoàn thành xong, chuẩn bị làm bộ như không có gì đi ra, cách đó không xa có tiếng đá rơi rất nhỏ truyền vào trong tai Tiêu Hoằng.
Ở trong mỏ quặng, đá tự nhiên tróc ra cũng không hiếm thấy, nhưng mà âm thanh này lại làm Tiêu Hoằng cảnh giác. Bởi vì trước khi hòn đá rơi xuống, Tiêu Hoằng mơ hồ nghe được tiếng vật thể ma sát với hòn đá. Tuy rằng rất nhỏ, nhưng bởi vì mỏ quặng tương đối kín, âm thanh sẽ bị phản xạ mạnh, cộng thêm xung quanh vô cùng im lặng, bởi vậy chỉ cần có thính giác nhạy bén là có thể nhận ra âm thanh này.
- Ngươi là ai?
Không chút sững sờ, Tiêu Hoằng trực tiếp nhắm ánh mắt ngay vào nơi phát ra âm thanh, nơi đó là một mảnh tối đen không nhìn thấy gì. Nhưng phương thức hỏi của Tiêu Hoằng lại trải qua chỉnh sửa đặc biệt, không đơn điệu hỏi "ai", mà là bỏ thêm một cái "ngươi", như thế sẽ có tính ám chỉ rất mạnh, sẽ tạo ra biểu hiện giả với kẻ trong bóng tối, đó là: ta đã nhìn thấy ngươi.
Đây là điều Tiêu Hoằng đọc được từ một quyển sách tâm lý học.
Xoạt xoạt, bộp! Bộp!
Quả nhiên, kỹ xảo của Tiêu Hoằng hiệu quả, chỉ thấy sâu trong mỏ giếng tối tăm đột nhiên lòe ra một cái bóng đen, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-ngan/1496156/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.