Lý Gia Nhạc giữ chặt cánh tay của Đỉnh Phong, Bội Chi ngồi lên lưng Đỉnh Phong, hỏi: “Còn không mau khai, rốt cuộc cậu được bao nhiêu điểm?”
Đỉnh Phong cầu xin tha thứ: “Tớ được 605, vừa đủ điểm.”
Vốn cho là Bội Chi và Lý Gia Nhạc sẽ tiếp tục đùa giỡn, không ngờ hai người bọn họ đột nhiên buông tay, ôm lấy Đỉnh Phong rồi òa khóc: “Vậy nên cậu phải đi cùng Tiêu Mộc à? Bọn chị đây phải cô đơn rồi sao?”
Nhìn hai người vừa khóc vừa cười, trong lòng Đỉnh Phong như có một dòng nước ấm đang chảy qua.
“Rốt cuộc hai người các cậu có thi đậu hay không?”
Bội Chi lau nước mắt: “Đương nhiên là đậu rồi, chẳng qua bọn mình không nỡ xa cậu.”
Lý Gia Nhạc thì nước mũi lòng thòng: “Đỉnh Phong chết tiệt, có trai quên bạn.”
Đỉnh Phong giang tay ôm lấy bọn họ, an ủi: “Ngoan nào, chị đây sẽ thường xuyên trở về thăm các em.”
“Có cứt, chúng tớ mới là chị …”
Trong chớp mắt, hai người lại quay phắt lại làm địa chủ, đè ép Đỉnh Phong.
“Dám đùa giỡn bọn mình, hôm nay cậu đừng mơ còn sống mà ra khỏi căn phòng này!”
Tiếng gào thảm thiết của Đỉnh Phong từ trong phòng không ngừng truyền ra.
Dương Đán cười tủm tỉm chuẩn bị cơm chiều, thỉnh thoảng trong lỗ mũi còn phát ra vài tiếng cười khe khẽ, Từ Sinh đứng bên cạnh nhìn Dương Đán, khóe môi cũng không nhịn được mà cong lên, thật là ấm áp.
…
Cơm nước xong, sau khi tiễn Bội Chi và Lý Gia Nhạc về.
Đỉnh Phong vào phòng, ngồi xuống giường, lấy điện thoại gọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-no-duong-dinh-phong/1777631/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.