(*Bạch liên hoa = hoa sen trắng)
Đỉnh Phong ngẩng mặt tròn, không yếu thế nói: “Bạn học Cow [bạn học bò sữa], phát xuân sao? Thật xin lỗi, tớ chỉ không cẩn thận”.
Trương Hân Nhất sửng sốt sững sờ, từ trước đến nay tiếng Anh đều là điểm yếu của cô ta, cô ta hoàn toàn không hiểu cow có nghĩa là gì. Ánh mắt của cô ta rơi vào chai nước suối trong tay Đỉnh Phong, khóe môi nở nụ cười châm chọc nói: “Chẳng lẽ cô cũng đến đưa nước cho Tiêu Mộc sao? Nhưng mà Tiêu Mộc thích nhất là Cô ca, điều này cũng không biết còn dám tới đây?”.
Cô nhìn cô gái gương mặt tròn trước mặt, nhìn thế nào cũng giống như cố ý bắt chẹt.
Lại không ngờ, Đỉnh Phong lại nói: “Thật ra thì tớ định đưa nước này cho bạn học Cow”.
Trương Hân Nhất mở to mắt: “Đưa tôi?”.
Đỉnh Phong nhăn mặt tròn, đôi mắt nhỏ rất thành khẩn: “Đương nhiên là đưa cho bạn học Cow rồi. Tớ nghe nói mỗi ngày Cow dùng một lượng nước rất lớn, thầy giáo đã nói là chúng ta phải biết thương yêu bạn học của mình, tớ sợ bộ ngực của bạn học Cow sẽ teo lại cho nên... bạn học Cow mau uống nước đi!”.
“Phụt ——”, sau lưng cô, Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi đồng thời cười một tiếng.
Trương Hân Nhất cũng không ngu, nghe được sự châm chọc trong lời nói của Đỉnh Phong, trên mặt lúc trắng lúc đỏ.
Khóe mắt Đỉnh Phong khẽ Tiêu Mộc một cái, lại thấy khóe miệng của anh giơ lên, tâm tình cảm thấy happy.
Trương Hân Nhất nén giận, khoác cánh tay Tiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-no-duong-dinh-phong/1777660/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.