Khóa mở, có thứ gì đó chậm rãi tràn ra, nhất ty nhất lũ*, dường như đều mang theo mùi ẩm mốc mục nát.
(*Ý chỉ là từng chút từng thứ một)
Đó là sự ẩm mốc của ký ức.
Lúc bắt đầu nói, vẫn là một hỏi một đáp.
Luyện nhi. Ta hỏi nàng, ngươi là không tin vào hồn phách quỷ quái đi?
Nàng đáp, ân, không tin.
Luyện nhi. Ta lại hỏi nàng, ngươi cũng là không tin vào kiếp trước kiếp này đi?
Nàng đáp, ân, cũng không tin.
A...Vậy ngươi, cũng sẽ nằm mơ đi?
Cái này là tất nhiên.
Chuyện ta đây muốn nói, có lẽ cũng có thể xem như là một giấc mộng a.
Giấc mộng?
Đúng, giấc mộng. Bắt đầu sinh ra đã là một giấc mộng, ký ức đầu tiên, thật sự là rất rõ ràng, nếu như nói con người lúc sinh ra đời đều là vô tri vô giác, như vậy có thể nói giấc mộng này chính là đã mở ra chốt khóa linh hồn của ta cũng không sai...Luyện nhi, ta nói như vậy...Ngươi còn muốn tiếp tục nghe tiếp sao?
...Ân, ta đang nghe đây.
Đã nói trước, giấc mộng này có chút kỳ quái a.
Dài dòng.
Được rồi...Trong mộng, ta từng sống ở một nơi khác, nơi ấy cùng nơi này khác biệt rất lớn, có thể nói là một thế gian khác, có thể chính là dáng vẻ của thế gian qua hàng trăm năm nữa a...Khi đó đã không còn ai biết tới võ công, cái gọi là hiệp khách võ lâm cũng chỉ là câu chuyện lúc trà dư tửu hậu mà thôi, liền giống như là chúng ta nghe đến chuyện yêu ma quỷ quái vậy. Thế nhưng học
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-nu-nghe-thuong/1153763/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.