"Ta chính là không muốn phụ thân tới đây, bởi vì ta muốn cùng một chỗ với Cửu Nương, vĩnh viễn!"
Khi nghe Thiết San Hô dứt khoát kiên định quyết đoán nói ra lời này, liền bất giác nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cũng may xưa nay Luyện nhi không thích có người hầu hạ ở bên cạnh, gian nhà lại chọn phải nơi cao nhất của sơn trại, không đến mức tình cờ có người đi ngang qua, một gian phòng nho nhỏ chỉ có bốn người chúng ta ngồi quanh một bàn, nghe được một câu chém đinh chặt sắt này.
Nhìn bên ngoài cửa sổ xong, bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, Luyện nhi đang có chút nhướng mi, trong ánh mắt mang theo vài phần thú vị, mà Mục Cửu Nương bị Thiết San Hô nắm lấy bàn tay rõ ràng là đang cấp bách, sắc khí lo lắng trên gương mặt muốn che cũng không thể che hết, vẫn còn có ý định muốn khúc gia phấn sức*, mang theo nụ cười hoang mang rối loạn tiếp lời: "A Hô ngươi nói cái gì vậy? Chúng ta tình như người nhà, tất nhiên là muốn được cùng một chỗ, chỉ là ngươi cũng không thể bởi vì vậy mà không chú ý đến phụ thân của mình a? Không thể nói chuyện trẻ con tùy hứng như vậy..."
(*Tô son trát phấn, ý là nói những lời không thật lòng)
Nàng vừa nói xong, vừa lắc lắc thật mạnh bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, không biết là muốn mượn chuyện này để nhắc nhở gì đó hay đơn thuần là muốn buông ra, kết quả lại bị đối phương cầm lấy thật chặt, chỉ thấy Thiết San Hô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-nu-nghe-thuong/1153879/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.