Có lẽ là do thiên tính bướng bỉnh, Luyện nhi thường có hành động hùng hổ dọa người, chỉ là hành động này rất ít khi áp dụng trên người của ta.
Chẳng qua là lúc này đây, dường như chuyện đó đang xảy ra.
Vô luận là sắc thái tức giận không chút che giấu, hay là giọng điệu hùng hổ, thậm chí cả sự lặng im áp chế cùng thanh đoản kiếm lạnh như băng bên gò má, đều làm cho người ta mang một loại ảo giác đang bị bức cung uy hiếp, nhưng mà, tương phản với phần khí thế này, nàng lại không có làm đau ta, chỗ đau trên lưng cùng bị áp dưới thân thể, nhưng cũng không có nửa điểm khó chịu.
Biết rõ tính khí của đối phương, cho nên sau khi sự kinh ngạc ban đầu qua đi, liền dứt khoát triệt để thả lỏng tùy ý nàng áp chế, một tay gác trên gối khâm tìm một tư thế thoải mái mà nằm nghiêng người, mỉm cười nói: "Luyện nhi sao lại xác định vết thương là do thanh kiếm này gây ra?"
Dù cho nghiêng đầu nói chuyện, thực sự không nhìn thấy người ở phía sau, ánh mắt chỉ có thể vừa vặn chạm đến thanh đoản kiếm kia, thân kiếm dày đặc, lờ mờ còn sót lại chút ít đường máu đỏ thẫm, không biết là của ai.
Thanh kiếm này trong lúc bất tri bất giác đã lây dính qua các loại máu.
"Còn muốn qua loa cho qua chuyện sao? Ngươi luôn thích như vậy!" So với sự thả lỏng của bản thân, ngược lại càng dễ cảm nhận được tâm tình gần trong gang tấc đang phập phồng, dù cho không nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-nu-nghe-thuong/1153884/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.