Lời nói của nàng vừa vào trong tai, trong khoảnh khắc đầu tiên không phải cảm thấy kinh ngạc, mà là sợ hãi.
Chỉ là trong chớp mắt tiếp theo, trong lòng liền phủ nhận loại cảm giác sợ hãi này, không chỉ bởi vì lý trí, mà dù cho dựa trên mặt cảm xúc ta cũng thật tình không cho rằng nàng sẽ lặp lại những hành động bất ngờ như thời thơ ấu, có những thứ thâm căn cố đế ăn sâu vào nàng từ thời thơ ấu sẽ tiếp tục ảnh hưởng đến nàng trong suốt cả cuộc đời, nhưng cũng chỉ là một chút ít mà thôi, đã nhiều năm như vậy, sự phát triển thay đổi của nàng là rất rõ ràng.
Cho nên, sau khi sự sợ hãi thối lui, làn sóng tiếp theo liền ập đến, chính là cảm giác mơ hồ hy vọng.
"Tại sao? Tại sao lại không an táng?" Bởi vì sự hy vọng này ập đến, nên gần như là không thể chờ đợi được mà bắt đầu truy vấn, nhìn lên và nói chuyện như vậy quả thật rất khó chịu, dứt khoát cũng đề khí tung người lên cây, nhưng bởi vì quá vội vàng không lưu ý liền bị một góc lá cây quét trúng khóe mắt.
Có chút chật vật mà nheo mắt lại, con mắt bên phải theo phản xạ liền muốn rơi lệ, nhưng cũng không bận tâm quá nhiều, bàn tay nắm lấy thân cây giữ cho bản thân ổn định, liền ngồi xổm người xuống, bàn tay còn lại đặt lên vai của Luyện nhi, vội vàng nói: "Không phải ngươi nói sư phụ đã qua đời rồi sao? Vậy tại sao lại không chôn cất, tại sao bây giờ mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-nu-nghe-thuong/1153948/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.