Sư phụ từng nói qua, Tiêm nhi tuy rằng thông minh, chỉ là luôn suy nghĩ quá nhiều, tâm tư quá nặng, nhất định là có tật xấu hay lo nghĩ mang theo từ trong bụng mẹ a.
Khi người nói những lời này phần lớn là mang theo ý trêu chọc, nhưng cũng là vô tâm trồng liễu, oai đả chính trứ*.
(*Vô tâm trồng liễu liễu thành rừng. Oai đả chính trứ = chó táp phải ruồi: Ý chỉ làm ra những chuyện vô tình)
Ta rốt cuộccũng xem như là hiểu rõ về bản thân mình, đối với vấn đề này tất nhiên cũng không phản đối, chỉ có thể âm thầm khuyên bảo bản thân là suy nghĩ nhiều một chút cũng không sao, chỉ cầu mong đừng làm người không quả quyết, mọi chuyện liền trốn vào sừng trâu mà trốn là được.
Cho nên bối rối tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Chuyện khó giải quyết trong nhất thời, liền tạm thời dứt khoát không cần giải quyết nữa là được rồi.
Huống chi, một đêm kia, bởi vì không biết hài từ kia có phải là đang chờ đợi hay không, không biết lời đáp lại kia có tính là đáp lại hay không, ta cũng mơ hồ tỉnh ngộ ra, trùng hợp cũng vậy mà không trùng hợp cũng vậy, so với nữ tử tiếng tăm lừng lẫy trong truyền thuyết kia, nàng, Luyện nhi, chính là một sự tồn tại chân thật sống động, là một hài tử bị phụ thân vứt bỏ, được sói mẹ nuôi sống, lại được ta và sư phụ cơ duyên xảo hợp mang về từ trong hang sói, dạy dỗ thành một người như thế này.
Ta tận mắt nhìn thấy nàng hỉ nộ ái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-nu-nghe-thuong/1153995/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.