Một vị vương gia, tay cầm thực quyền. Chưởng quản một quận, có khả năng điều động bốn vạn quân binh, phía dưới nắm mười hai thành lớn nhỏ với điều quản một trăm sáu mươi quan viên. Thật sự thật sự là quyền cao chức trọng.
Tin tưởng rằng rất nhiều người cũng hiểu được người bình thường có quyền là có tiền, hơn nữa quyền càng lớn tiền lại càng nhiều a.
Vương gia có tiền có quyền ai lại không muốn nịnh bợ? Ít nhất cũng không thể đắc tội với hắn đúng không?
Mà vị vương gia trước mắt này tuy có một con trai lại không có một vị vương phi…
Không có chính thê, không có cơ thiếp, không có sủng tì, cố tình hắn lại là vương gia đầy tiền tài cùng quyền thế, mọi người há có thể bỏ qua cho hắn sao?
Nếu vị vương gia này lớn lên ngồi không mà hưởng vẻ mặt dữ tợn hoặc xấu xí như bị rỗ, hoặc là dáng người năm đoản trời sinh ngu ngốc một bụng bao cỏ bảy lão bát mười, ngươi hơi có chút điểm lương tâm đại khái cũng sẽ không muốn đưa nữ nhi mình chôn vào hố lửa.
Nhưng mà! Nhưng mà… hắn một thân tướng mạo tuổi trẻ anh tuấn, dáng người thon dài rắn chắc, văn võ song toàn khí chất trầm ổn, hơn nữa còn thoáng tỏa ra một loại nguy hiểm cùng hoang dã… nào có ai cần phụ lão bắt buộc! Bắt đầu từ ngày có vị Trung vương gia này xuất hiện ở quận Cửu Giang, đếm sơ số nữ nhân ôm mộng làm Vương phi cũng phải hơn tám trăm! Trừ bỏ những thiên kim của đám quan viên tự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-phu/693044/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.