- Có cần ta đi cùng không?
Cố Sở đang đứng phía sau đột nhiên lên tiếng, khiến cho Anh Vũ thoáng giật mình. Hắn từ lúc vào tới giờ không hề có chút cảm giác rằng có người khác trong phòng. Nếu người này không lên tiếng, chỉ sợ hắn chẳng biết lão có tồn tại hay không đấy.
Anh Vũ tiếp xúc với gia gia nhiều, tự nhiên cũng học được một chút về kinh nghiệm nhìn người. Khí tức của người này không lộ ra ngoài chút nào, nội liễm âm trầm đến đáng sợ, tuyệt đối là một cái siêu cấp cường giả.
- Vị này là?
Nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt nghi hoặc, Anh Vũ mở miệng.
- Đây là Cố Sở tiền bối, là bạn của sư phụ ta.
Hoàng Thiên mỉm cười giới thiệu, không quên nháy mắt một cái với Anh Vũ.
Nghe thấy thân phận của Cố Sở, Anh Vũ ánh mắt không khỏi sáng lên, vội vàng chắp tay:
- Anh Vũ ra mắt tiền bối!
Cố Sở mỉm cười gật đầu:
- Không hổ là cháu nội của Lâm Thanh Phong! Rất tốt!
Được một cao nhân khen như vậy, Anh Vũ trong lòng như nở hoa, cười tít cả mắt. Hoàng Thiên suy nghĩ một lát, nói với Cố Sở:
- Ta nghĩ không cần đâu!
Lần này đi giao lưu, đa phần là những anh kiệt trẻ tuổi, có lẽ sẽ không có nguy hiểm gì. Hơn nữa với thân phận của Cố Sở cũng không nên lộ diện quá nhiều, tránh những rắc rối không đáng có.
- Không sao! Tiền bối nếu có thể đi với chúng ta thì tốt quá.
Thế nhưng Anh Vũ lại cười nói, nghĩ đến cảnh tượng có một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-than-hoang-thien/1827453/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.