Khương Gia, trời ba điểm tối.
Hiện tại đã là đầu tháng hai, tiết khí kinh trập sớm đổ về Tuyết Vũ, nhưng vẫn còn vương vấn hơi ẩm của đợt mưa phun cuối mùa vũ thuỷ, khiến cho trời đất se se, tràn trề gió bấc.
Hoàng Thiên ngả người trên đỉnh toà tháp đá, ánh mắt lấp lánh nhìn tới những vì sao xa, lẳng lặng suy tư. Bên cạnh hắn là Hàn Lâm đang ngồi ôm gối, khoé miệng đang lầm bầm hay suýt soa cái gì, tựa hồ đang còn cảm thấy đau sau vụ bầm dập hồi sáng.
- Này… không đến mức đó chứ?
Nhìn thấy Hàn Lâm có vẻ vẫn còn ấm ức, Hoàng Thiên cười đến híp cả mắt, lấy chân đá đá vào hông hắn mà hỏi. Bộ dáng rất là trêu ngươi.
- Hừ hừ… ngươi thử bị nàng trèo lên người vặn cổ thử xem…
Đưa tay gạt phăng cái chân của tên huynh đệ khốn nạn ra ngoài, Hàn Lâm nghiến răng nghiến lợi mà nói. Không biết vì bị đánh oan ức hay vì bị huynh đệ mình bàng quan, ánh mắt của hắn tràn đầy ấm ức và căm phẫn, cứ như muốn lao lên tẩn cho Hoàng Thiên một trận vậy.
- Này này, đừng nhìn ta như thế nha. Ngươi cũng thấy nàng dữ cỡ nào, ta can thiệp vào để nàng cũng đánh ta à?
Hoàng Thiên có chút chột dạ, bỗng nghiêm mặt lại giải thích, biểu lộ như ta muốn giúp nhưng không thể giúp vậy.
Hàn Lâm nghĩ nghĩ, cũng thấy chuyện này không thể trách Hoàng Thiên, nhưng không hiểu sao lại vẫn ấm ức vô cùng.
- Nhưng ít ra ngươi cũng phải giúp ta giải thích chứ?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-than-hoang-thien/1827746/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.