Ads Dương Chính dùng tư thế từ trên ngó xuống mười mấy tên hải tặc còn lại.
Tư thái khinh miệt của hắn vẫn chưa tiêu biến, ngữ khí rất lạnh lùng tàn khốc:"Nếu không muốn làm chó thì ta cho các ngươi một cơ hội làm người. Hoàn thành huấn luyện do ta chế định thì số tiền này cũng vẫn thuộc các ngươi."
Hắn đạp lên đống kim tệ, tiếng kim loại va vào nhau loảng xoảng nghe rất vui tai.
Số kim tệ còn lại vẫn là dụ hoặc cực lớn.
Mười bảy người bao gồm cả Tát Phân trong đó đều cố sức ưỡn lưng thẳng dậy.
Thậm chí hai mươi mấy người đã nhận tiền cũng lộ vẻ khát vọng mãnh liệt, chúng đang hối hận vì sao vừa rồi lại không gắng chịu đựng thêm chút nữa, bất quá cũng là huấn luyện thôi mà.
Chẳng qua bọn chúng đã không còn cơ hội.
Dương Chính phân phó chúng đi chặt gỗ đốn cây và săn bắt dã thú.
17 người còn lại đã thông qua khảo nghiệm đầu tiên đứng tại bãi cát ngay giữa trời nắng chói chang.
Dương Chính đứng thẳng người như tiêu thương trước mặt chúng, dưới ánh sáng gay gắt của mặt trời thân hình hắn vẫn tán phát từng tia lãnh khí, cặp tròng mắt màu đen sâu hun hút không thấy đáy.
Bị ánh mắt u ám lạnh lẽo của hắn quét qua, toàn thân như bị rơi vào hố băng, dù đang đứng giữa trời nắng gay gắt nhưng lỗ chân lông toàn thân cũng nở rộng, hơi lạnh như muốn toát ra ngoài.
Bọn hải tặc bị áp bức đến mức không dám phát ra thanh âm.
"Đứng thẳng!"
Thanh âm rít nhọn như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-than-tuong-quan/1408290/quyen-12-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.