Khoa vật lý trường đại học Teito có lịch sử lâu đời. Ngay khoảnh khắc bước chân vào tòa nhà, Koshiba Shingo đã thấy không khí có mùi rất khác. Tất nhiên, đó không phải là mùi của nấm mốc và bụi bặm. Cậu thấy thoang thoảng một thứ mùi rất riêng làm người ta nghĩ đến những bảo tàng hay nhà trưng bày mỹ thuật cổ. Nhưng cũng có thể chính những bức tường với nền nhà nhuốm màu năm tháng và cả những trầy xước hay vết bẩn vừa phải nơi trần nhà khiến cậu có cảm giác ấy.
Có hai sinh viên đang đi bộ từ phía ngược lại. Cả hai nom đều hơn tuổi Shingo. Họ đang trao đổi điều gì đó vô cùng nghiêm túc. Khi đi lướt qua Shingo, họ không hề để ý đến cậu. Họ đang thảo luận về nội dung nghiên cứu chuyên sâu chăng?Shingo tưởng tượng. Ở nơi này, trông ai cũng ra dáng nhà khoa học đàn anh đàn chị xuất sắc.
Leo lên cầu thang rồi đi bộ dọc hành lang. Cuối cùng cậu cũng tìm thấy cánh cửa căn phòng mình muốn đến. Tấm biển đề "Phòng nghiên cứu số 13". Trên cửa có gắn tấm bảng cho biết người trong phòng đang ở đâu. Theo đó thì nhân vật cậu muốn gặp có vẻ đang ở trong phòng.
Shingo hít sâu một hơi rồi mở cửa. Thứ đầu tiên lọt vào mắt cậu là chiếc bàn thao tác. Phía bên kia chiếc bàn có hai người. Người mặc áo khoác màu trắng đang quay mặt về phía bàn làm việc. Bên cạnh là một thanh niên có vẻ là sinh viên. Từ chỗ Shingo không thể nhìn thấy khuôn mặt của họ.
"Xin lỗi..." Cậu ngại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-thuat-bi-cam/1973354/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.