Lạc Nhàn Vân ngồi dậy, trên người chỉ mặc mỗi áo trong, vạt áo rộng mở, để lộ ra mảng da thịt trước ngực. Qua lớp áo mỏng manh, có thể thấy rõ những dấu vết ái muội trên người y.
Tay y đặt trên giường tụ linh, ngón tay dưới ánh sáng của ngọc ấm càng trở nên long lanh, trong suốt. Đoan Mộc Vô Cầu nằm bẹp kế bên, nửa sống nửa chết, nhìn ngón tay của Lạc Nhàn Vân rồi nghĩ đến những nơi mà tay y đã chạm qua, trong lòng lại nóng bừng.
Hắn uốn cong cánh tay, cố gắng gượng dậy, kiên cường nói: "Bản tôn vẫn còn sức!"
Giọng nói rất bướng bỉnh, nhưng âm thanh lại khàn khàn, yếu ớt như thể tất cả tinh hoa của hắn đã bị rút cạn.
Ờm, thực ra cũng đúng là bị rút cạn thật.
Đây không phải chuyện song tu hay lãng mạn giữa tình nhân, mà là quá trình rút kiệt đơn phương.
Lúc đầu Đoan Mộc Vô Cầu còn hùng hổ, năng lực học hỏi cực nhanh, chỉ sau một nén hương đã chuyển từ lóng ngóng sang thành thạo.
Khi Lạc Nhàn Vân phải thích nghi, y phải chịu chút đau đớn, lông mày nhíu chặt, miệng rên rỉ khe khẽ, tay muốn bám vào cái gì đó nhưng giường ngọc quá trơn, cuối cùng đành túm lấy tay Đoan Mộc Vô Cầu.
Đoan Mộc Vô Cầu lo Lạc Nhàn Vân khó chịu, nên cố gắng nhẹ nhàng hết mức, mặc dù là một ma tôn mạnh mẽ nhưng động tác lại cẩn thận vô cùng.
Thời gian trôi qua, Lạc Nhàn Vân dần rạng rỡ, chân nguyên trong cơ thể đầy ắp, linh căn vốn đã tổn thương lâu năm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-ton-cung-muon-nghi-phep-thanh-sac-vu-duc/2300830/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.