“Ta cũng sẽ giúp đỡ.” Lương Sơn Bá ở bên cạnh nói một câu. Tuân Cự Bá và Chúc Anh Đài thì không nói gì. Ta cũng không muốn nói lời vô nghĩa, rút túi gấm đeo bên hông ra, nhìn thấy bên trong vừa vặn có đủ hai mươi lượng vàng, liền đưa cả cho Lương Sơn Bá, lại nhìn thoáng qua Tuân Cự Bá, có chút ngượng ngùng nói:
“Cái kia, Sơn Bá huynh, Tuân huynh, ta có thể cầu xin các ngươi giúp đỡ, mang tiền đến Chẩm Hà lầu chuộc người được không?”
“Được chứ.” Lương Sơn Bá không nói hai lời liền đưa tay nhận túi gấm. Tuân Cự Bá lại có chút không vui, nhíu mày nói:
“Này, ta nói nha Diệp Hoa Đường, sao bây giờ có chuyện thì mới nhớ đến chúng ta. Sao ngươi không bảo Văn Tài huynh đi lầu xanh giúp ngươi chuộc người a?”
Bởi vì lần đó ở trên giảng đường ta tức giận vì hắn chỉ lo nói hộ cho Lương Sơn Bá, nên mới mắng hắn một câu “Câm miệng”, kết quả là người này bắt đầu dỗi ta, cho đến giờ nhìn thấy ta cứ cau cau có có.
“Đúng vậy, ngươi trước kia ở Thái Nguyên không phải là rất quen với chốn ong bướm lả lơi này sao? Không chừng cũng là khách quen của Chẩm Hà lầu, sao không tự mình đi, mà lại bảo Sơn Bá đi?” Chúc Anh Đài cũng không chút khách khí chọc thêm một phát. Nàng quá nặng lời, lúc ấy sắc mặt ta lập tức thay đổi, Lương Sơn Bá lại vội hòa giải, tỏ vẻ hắn là tự nguyện đi, hơn nữa thỉnh cầu Tuân Cự Bá đi cùng hắn. Tuân Cự Bá dùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-van-tai-nguoi-dang-danh-don/566269/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.