Trong học viện, sách đều thống nhất bìa màu lam. Ta cẩn thận đem đống sách vở này đặt ở giữa hai người, nhưng lại không cẩn thận để đè lên một góc chăn của Mã Văn Tài. Tên kia quay đầu liếc ta một cái, liền rút chăn ra, còn lùi vào bên trong một chút, rồi lại tiếp tục xoay người, đưa lưng về phía ta.
Người này…
Ta lại thử dùng sách một lần nữa chặn lại góc chăn của hắn.
Mã Văn Tài không quay đầu lại, tay cố gắng kéo chăn ra.
Ta cảm thấy đùa rất vui, liền đặt lên trên thêm một quyển, chờ nhìn hắn lại tiếp tục kéo. Kết quả là, Mã Văn Tài ngồi bật dậy, nắm chặt cái cổ tay mà ta còn chưa kịp rút lại, kéo mạnh về phía trước! Ta nhất thời không phản ứng kịp, thân mình liền bị nghiêng về phía trước, lập tức làm đổ cả “tường” sách, cái đầu nặng nề đập vào ngực hắn, cái mũi bị đập đến đau.
AAAA, đau quá!
“Không muốn chết thì thành thật đi!” Trên đỉnh đầu có một thanh âm phẫn nộ quát.
Ta có ý đồ muốn đem tay bịt mũi hắn, kết quả phát hiện thủ đoạn của bản thân bị Mã Văn Tài nắm rõ. Mã Văn Tài hừ một tiếng, buông lỏng tay ta, nhìn ta nhanh chóng đứng lên, không nói một lời nào. Ta xoa xoa cái mũi, phẫn nộ rụt người trở về, đem đầu giấu sau đống sách vở, lại tiếp tục công cuộc dựng tường sách. Mơ hồ cảm giác được Mã Văn Tài trừng ta một lát, sau đó bĩu môi, tiếp tục nằm xuống ngủ.
Ta lại không dám tiếp tục đi trêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-van-tai-nguoi-dang-danh-don/833868/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.