Mã đại gia cư nhiên cũng tới đây.
Ngài không có việc gì thì đến đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ cũng là mang đồ đến?
Ta cảm thấy đầu choáng váng, ôm chặt chăn, nỗ lực ở trong chăn mặc quần áo. Mã Văn Tài bước vào, cố ý nghiêng đầu nhìn xung quanh rồi mở miệng hỏi:
“Tuân Cự Bá đâu? Tuân Cự Bá đi đâu, mà trong phòng chỉ có hai người các ngươi?” Hắn nói xong liền quay đầu nhìn ta, rất nhanh lại chuyển sang nhìn Lương Sơn Bá, âm u nói: “Đã trễ thế này, sao Sơn Bá huynh còn ở đây?”
“Chuyện là, ta mang đồ đến cho Diệp…Là mang đồ đến cho Diệp huynh”. Lương Sơn Bá chỉ chỉ cuốn sách trên bàn, nói ngắc ngứ. Mã Văn Tài cũng không thèm nhìn quyển sách, chỉ cười lạnh một tiếng, bước nhanh đến bên giường của ta. Ở trong chăn, ta vừa mới mặc thêm được một cái tay áo, vì thế, giờ phút này bị dọa sợ đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng. Lương Sơn Bá nhanh chóng bước lại, che cho ta, không để Mã Văn Tài đến gần. Ta trốn phía sau hắn, càng gấp rút tống cái tay vào áo ngoài.
“Ngươi tránh ra! Định lén lút làm cái gì?” Câu này của Mã Văn Tài là nói riêng với mỗi người. Đôi mắt hẹp dài của hắn híp lại, hình như lại hoài nghi điều gì đó, lúc này không chút khách khí đẩy Lương Sơn Bá ra, muốn lật chăn của ta lên. Lương Sơn Bá nhanh tay lẹ mắt, vội vàng ôm chặt lấy thắt lưng của hắn, dùng sức kéo ra ngoài, miệng lớn tiếng kêu: “Văn Tài huynh, Diệp huynh giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-van-tai-nguoi-dang-danh-don/833885/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.