Mà hậu cảnh sau khi cùng Thần Thú của Lạc Hồn Hải giao đấu lại hết sức tang thương, thuyền cũ đã tan nát thành từng mảnh.
Đám hải yêu không còn đầu lĩnh chỉ huy, từng đàn đều quay trở về hải vực.
" Quả nhiên quay trở về chỗ này vẫn tốt nhất… Thoải mái không chật hẹp gò bó như đi cái thuyền nát kia.
"
Mộng Uyển cười lên tiếng, mắt nhìn xuống bên dưới, thuyền nhỏ hiện tại đang chạy trên mặt biển, êm dịu lắng đọng, mà Tứ Hải Thiên Vương đằng sau nàng chỉ dám im lặng đứng nhìn, không dám hó hé một lời.
Lướt đi ngang qua huyết thi của yêu thú lẫn nhân loại, ngoài thuyền của bọn họ ra thì các nơi khác đều bị tập kích, số người sống sót cũng không nhiều.
Thấy một con thuyền lớn đẹp đẽ giữa đại hải, nhiều người còn bám víu chút đạo lực cuối cùng phi hành đều muốn đột nhập vào trong nhưng kết giới tương đương cửu cấp trận pháp không để ai đột phá được.
Mà Phượng Thiên Nhã không muốn ai khác vào trong thuyền cho nên mặc kệ hết thảy.
Dạ Khinh Ưu giao Huyết Thị Sắc Mộc cho Lục Kiều Vân và Cổ Xuân Vân trồng vào trong dược điền bên trong thuyền.
Cả hai nàng đều là mộc hệ đạo căn, thích hợp nhất để nuôi trồng dược thảo, cũng không phụ sự kỳ vọng của hắn.
Dược điền bên trong thuyền được cả hai chăm non biến thành một mảng tuyệt địa tràn ngập linh khí hương dược.
Dạ Khinh Ưu bước ra ngoài, lập tức Diệp Trân Y đã đợi sẵn, nàng mỉm cười sau đó đi đến căn chỉnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-vuc-liep-diem-su-thi/600968/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.