Tuyển thủ ngây người đứng yên tại chỗ, chỉ thấy từ xa xa, con gấu khổng lồ chậm rãi bước từng bước về phía bọn họ.
Trên trán gấu trắng, một thiếu niên ngồi vững vàng, dáng vẻ bình tĩnh đến lạ thường.
Bước chân gấu tuy chậm rãi nhưng cực kỳ chắc chắn, phảng phất như chỉ sợ người ngồi trên đầu bị xóc nảy.
Chỉ trong vỏn vẹn mấy chục giây, thân hình khổng lồ ấy đã đi đến ngay trước mặt đám tuyển thủ.
Nhìn con quái v*t t* l*n đứng sừng sững trước mắt, da đầu bọn họ bỗng chốc tê rần, ký ức khiếp đảm vừa nãy bị gấu trắng áp bức lại ùa về rõ rệt.
Các binh sĩ thấy vậy lập tức nhanh chóng xếp thành một hàng chắn trước người tuyển thủ, lấy tư thế bảo vệ vững chắc.
Dù không hề nhận được chỉ thị cầu viện nào từ bên ngoài sân, nhưng bảo hộ chủ thể luôn là trách nhiệm vĩnh viễn của binh sĩ, không phân biệt hoàn cảnh.
Trong ánh mắt cảnh giác căng thẳng của mọi người, gấu trắng rốt cuộc dừng lại ở cách họ khoảng hai, ba mét.
Thiếu niên ngồi trên đỉnh đầu nó cúi mắt nhìn xuống, giọng nói vang lên:
“Thu hồi dị năng cùng vũ khí đi. Các ngươi như vậy sẽ khiến công chúa bất an. Công chúa vốn nhát gan, sợ đau lại bất lực, vừa rồi các ngươi đã dọa đến nó.”
Mọi người: “. . . . . .”
Nhát gan, sợ đau, lại bất lực? Hắn đang nói ai?
Công chúa? Lẽ nào lại chỉ con gấu khổng lồ này?
Xin hỏi rốt cuộc là ai dọa ai vậy hả?
Rõ ràng vừa nãy chính bọn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-vuong-dot-nhien-hoa-thanh-tieu-dang-thuong/2963642/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.