- Em...em là vị hôn thê của anh._nhỏ Nhi hùng hồn nó sau đó quay ra nhìn nó có chút đắc ý.
- ....!
- Anh à...anh mau về với em đi,đừng để bố mẹ đợi lâu mà_nhỏ thấy hắn không nói gì lại bắt đầu giở giọng ngọt ngào dụ dỗ.
- Hừh!...vị hôn thê?...cô nên nhớ có hôn ước với tôi...không chỉ có mỗi mình cô,từ trước tới giờ tôi chỉ coi cô như 1 đứa em,đừng để đánh mất tình anh em này.
- Mày nói nhiều quá!_nó nhìn hắn ngạc nhiên,ít khi thấy hắn nói nhiều như vậy,chắc hẳn ngày xưa họ đã từng thân nhau,*có lẽ nếu không có mình họ đã trở thành 1 cặp uyên ương rồi cũng nên,hà..!* nó tự cười nhạt cho chính suy nghĩ của mình.
- Em..biết rồi,vậy em về trước đợi anh,nhớ về sớm đừng để bố đợi_giọng nhỏ trùng xuống rồi quay lưng bước đi,nhưng chẳng ai biết trong đầu nhỏ đang toan tính điều gì.
- Sao tự dưng nhỏ hiền vậy...liệu có buồn quá mà nghĩ khuẩn không ta_Tất cả đều nhìn theo phía nhỏ Nhi,chẳng biết ngĩ gì mà Quân phát ngôn ra câu ngu khiến cả lũ phải quay lại lườm,nhỏ đâu phải loại người ngu ngốc như thế.
-Mày để Nhi tự về thật à?_nó nghe Quân nói có chút lo lắng quay ra hỏi hắn,dù sao cũng là chỗ quen biết chẳng lẽ hắn lại phũ thế sao.
-........! Tao về trước,xin phép cô nghỉ 2 tiết cuối hộ tao_hắn mới đầu lặng thinh không nói nhưng rồi cũng quyết định đứng dậy vơ lấy áo khoác ra về,không quên quay lại nhìn nó dặn dò.Nó cười tươi ra hiệu ok cho hắn yên lòng chứ thật ra trong lòng nó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-vuong-ngo-ngao-di-hoc/2246672/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.