Mà lúc này, nghe thấy lời nói lớn lối kia của Lâm Thiệu Huy, lông mày của Lâm Tuấn Thiên cũng bắt đầu nhíu chặt lại.
Thực sự không nghĩ ra cái tên kia lấy tự tin ở đâu ra mà nói với anh ta những lời này.
Chẳng lẽ là bởi vì cái tên tông sư Lâm kia sao?
Lập tức, trong lòng của anh ta có một loại cảm giác khó chịu bất an, thật giống như có sự việc gì đó không tốt đang chờ anh ta vậy.
Tên vô dụng kia vậy mà có thể khiến anh ta cảm thấy sợ hãi à?
Chẳng qua là loại cảm giác này cũng không có kéo dài quá lâu, bởi trong nháy mắt tiếp theo, ánh mắt của anh ta đã nhìn đến một người đàn ông màu da trắng bệch cách đó không xa.
Người đàn ông mặc áo sơ mi quần jean, dưới chân đi giày vải, nhìn qua trông như một thanh niên bình thường.
Nhưng chỉ có Lâm Tuấn Thiên mới biết được người đàn ông trước mắt này đáng sợ đến mức nào.
Anh ta tận mắt mắt nhìn người đàn ông này dùng tay không xé xác một vị đại tông sư còn sống, dùng sức lực của mình đấu lại một nhóm người mà không bị yếu thế.
Anh ta được mệnh danh là thiên tài trăm năm hiếm có nhất ở Nam Hà từ trước đến nay, pháp sư trẻ tuổi nhất của giáo pháp cổ ở Nam Hà - Liễu Gia Huy.
Một vị đại tông sư nay mới ba mươi tuổi, đây chính là nhân vật tuyệt đỉnh của An Nam.
Mà lúc này đây, Lâm Tuấn Thiên vậy mà quỳ gối với Liễu Gia Huy một mực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-vuong-sieu-cuong-cua-the-gioi-hac-am/2686087/chuong-1248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.