Mà một bên khác, Lâm Thiệu Huy đưa Bạch Tố Y về nhà.
Chỉ là lúc bọn họ đi qua một con đường phân nhánh, từng chiếc xe van bao quanh bọn họ.
Từng tên thô lỗ tay cầm đao liên tiếp đi xuống từ trên chiếc xe van kia, sau đó xông đến Lâm Thiệu Huy bên này một cách ác liệt.
“Các người là ai?” Thấy đối phương đến không hiền lành, Bạch Tố Y nhất thời bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, lo lắng bắt lấy cánh tay Lâm Thiệu Huy.
“Chỉ sợ là sát thủ Lý Dịch Quân phái đến nhỉ?” Trong mắt Lâm Thiệu Huy hiện lên một sự khinh thường.
Một đám người như vậy thật sự là không đáng để anh đánh giá cao.
“Cô ta vẫn là chết đến nơi mà còn không hối cải nhỉ?” Sắc mắt Bạch Tố Y trầm xuống, sau đó trong mắt cũng hiện lên sự phẫn nộ.
Lâm Thiệu Huy cười, hỏi: “Em thấy qua chó có thể thay đổi việc ăn phân chưa?” Sau đó, anh tự ý đẩy cửa xe ra và bước xuống.
“Thằng nhóc, mày chính là Lâm Thiệu Huy à? Hôm nay có người bỏ ra số tiền lớn muốn cái mạng chó của mày, còn muốn tụi tao hiếp vợ mày trước rồi giết sau.” Một tên mặt sẹo đen cười dâm loạn nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy như nhìn một người chết.
“Các người không cần làm như vậy bởi vì người thuê các người đã chết rồi.
Cho dù mày giết tụi tao, mày cũng không lấy được tiền đâu.” Lâm Thiệu Huy cười nói.
Cái gì!
Nghe vậy, biểu cảm của tên mặt sẹo kia thay đổi, sau đó vội vàng nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-vuong-sieu-cuong-cua-the-gioi-hac-am/2686095/chuong-1244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.