"Hối hận rồi? Nhưng là bây giờ hối hận có tác dụng sao? Vốn dĩ vị trí đệ nhất phu nhân kia đã là của con!"
Lý Phi Vân hừ lạnh nói, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn chằm chằm Lý Thu Nhàn:
"Hiện tại thì hay rồi đừng nói là làm vợ người ta con cầu xin người ta cho con làm em gái thôi người ta cũng chướng mắt con!"
Lý Phi Vân cũng hận!
Nếu lúc trước Lý Thu Nhàn có thể nghe lời một chút thì nhà bọn họ còn có thể được thơm lây dù sao thì cũng được coi là người thân của Tướng Huy!
"Lão Vân chúng tôi biết sai rồi người có thể giúp chúng tôi cầu xin Lâm Thiệu Huy tha thứ cho chúng tôi được không?"
Vương Diễm lệ đã khóc đến không còn ra hình dáng gì rồi, lúc này bà ta càng hận không thể tát mình hai cái bạt tai khiến mình tỉnh táo lại.
Lúc trước sao bà ta lại không nhìn ra Lâm Thiệu Huy là một người kiệt xuất trong đám người tầm thường nhỉ?
"Xin? Làm sao xin đây hử? Người ta cũng đã kết hôn rồi chẳng lẽ bà còn muốn tôi phá hoại gia đình người ta hay sao?"
Lý Phi Vân hổn hển tức giận nói, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng:
"Các người tốt nhất là chết cái ý niệm này đi! Sau này các ngươi đã định cùng cậu ấy là người xa lạ rồi!"
Trước kia cánh chim của Lâm Thiệu Huy còn chưa có cứng cáp dày dặn thì không đối xử tốt với anh, bây giờ người ta đã là Tướng Huy cao cao tại thượng, một trong bốn thần bảo vệ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-vuong-sieu-cuong-cua-the-gioi-hac-am/2686883/chuong-1145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.