Sau khi nghe xong lời nói vô tình này xong, đám người Phùng Thiệu Quân hoàn toàn rơi nước mắt như mưa, điên cuồng gào thét lên.
“Sai, tôi sai rồi! Đừng giết tôi! Đừng tổn thương tôi!”
Là Long Cửu và những ông lớn đều nhe răng cười, nháy mắt ra hiệu cho thuộc hạ.
“Bụp bụp bụp!”
Ngay tại chỗ, nhóm nhóm người đàn ông mạnh mẽ xông tới đè đám người Triệu Yến Chi xuống đất.
“Đánh gãy chân của bọn họ!”
“Răng rắc!”
“Răng rắc!”
Từng tiếng rạn nứt xương vang lên!
“Á!”
Ngay sau đó là những tiếng kêu la thảm thiết thấu tim gan phát ra từ trong miệng những đứa bé độc ác kia.
Trong đó co shia người chết ngất tại chỗ.
Nhìn tới đây, đám người Vương Thanh Chí và Mộc Lâm Sơn đồng thời tê hết cả da đầu.
Nhưng Lâm Thiệu Huy lại mỉm cười:
“Yên tâm đi, tôi sẽ không làm tổn thương hai người!”
“Từ hôm nay, các người sẽ bị đá khỏi quân đoàn Long Hổ và Huyết Ngục, vĩnh viễn không bao giờ được thu nhận nữa!”
Cái gì!
Câu nói này mới thực sự khiến hai người Vương Thanh Chí trở nên điên cuồng.
Bị đuổi khỏi quân đoàn và Huyết Ngục!
Cái này, còn không bằng giết bọn họ luôn đi!
Vương Thanh Chí lập tức kêu khóc lắc đầu, đau khổ không thôi:
“Không muốn đâu, Tướng Huy, xin đừng đối xử với tôi như vậy, tôi phải mất tận năm năm ròng rã mới có thể gia nhập được vào quân đoàn Long Hổ đó!”
Mà Mộc Lâm Sơn cũng không ngừng dập đầu với Lâm Thiệu Huy, trên mặt mang theo vẻ hối hận”
“Đế Vương, ngài là người tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-vuong-sieu-cuong-cua-the-gioi-hac-am/2687475/chuong-1117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.