Cái gì!Lúc này Thẩm Ngọc Trân hoàn toàn choáng váng, bà ta không thể tin vào tai mình.
Ba năm qua, người con rể đánh không đánh lại, mắng không mắng lại nói muốn ly hôn với con gái bà ta.
Thẩm Ngọc Trân hoàn toàn choáng váng, nói với vẻ ngạc nhiên: “Lâm Thiệu Huy, con...!đang đùa sao?”
Chỉ là!
Từ “dì” đó làm Thẩm Ngọc Trân có thể cảm nhận rõ ràng Lâm Thiệu Huy không nói đùa!
Bây giờ, bà ta chỉ không muốn tin điều đó!
Chỉ là!
Lâm Thiệu Huy không muốn giải thích, anh chỉ xách hành lý và rời đi.
“Con không được phép đi!”
Thẩm Ngọc Trân hốt hoảng nắm lấy cánh tay Lâm Thiệu Huy và hét lên như điên với dưới lầu: “Bạch Tuấn Sơn, ông mau đến đây! Ông mau đến đây đi! Lâm Thiệu Huy chuẩn bị trốn khỏi nhà!”
Giọng nói đó gần như suýt khóc!
Thấy thế thì Lâm Thiệu Huy rõ ràng là giật mình, rồi ngẩn người ra nói: “Dì, dì làm sao vậy? Không phải dì vẫn luôn coi con là đồ vô dụng sao? Hiện tại không phải là hợp ý của dì sao?”
“Thiệu Huy, đừng bỏ đi! Mẹ đã từng có lỗi với con rồi, mẹ không nên đối xử với con như vậy.
Mẹ đã biết là mẹ sai rồi! Nếu con tức giận thì đánh mẹ vài cái đi, mẹ xin con đừng bỏ đi.
Cái nhà này không thể không có con!”
Thẩm Ngọc Trân tiếp tục khóc và lắc đầu.
Trông giống như một bà mẹ có đứa con trai chuẩn bị bỏ nhà đi.
Gia đình họ đã trải qua rất nhiều thăng trầm, Lâm Thiệu Huy đã trở thành một phần không thể thiếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-vuong-sieu-cuong-cua-the-gioi-hac-am/2687885/chuong-1067.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.