Chú Vương?
Nghe thấy xưng hô này, cộng thêm dáng vẻ hoảng sợ của Từ Bạch Đình, Ôn Nhã Như cho dù có ngu cũng biết được mình gặp rắc rối rồi.
Cô ta ôm lấy mặt, toàn thân run lẩy bẩy, vô cùng sợ hãi.
Ông cụ kia hừ lạnh một tiếng, nhưng không thèm nhìn bọn họ nữa, mà đi về phía Bạch Tố Y:
“Cô Tố Y, có thể cho tôi xem chiếc dây chuyền này một chút được không?”
Bạch Tố Y cười khổ một tiếng, dây chuyền đã bị phá hỏng rồi, còn có gì đẹp nữa đâu?
Nhưng cô chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Ông cụ cầm dây chuyền lên, cau mày, nhìn thật tỉ mỉ.
Thấy thế, mọi người lập tức tỏ vẻ không hiểu.
Thứ này không phải là hàng giả sao? Có gì đáng xem đâu?
Chẳng lẽ nó thật sự là Trái tim biển cả?
Bọn họ đều biết, ông cụ trước mặt này chính là một người nổi tiếng trong giới sưu tầm đồ cổ.
Trình độ kiểm định châu báu của ông ấy đã có thể so sánh với một chuyên gia.
Nhưng trên mặt Ôn Nhã Như chỉ có vẻ xem thường, thầm nghĩ lão già này hẳn là bị điên rồi!
Chẳng qua là…
“Hít…”
Không hiểu vì sao, ông cụ kia lại đột nhiên hít một hơi lạnh, ánh mắt như gặp phải quỷ, toàn thân run lẩy bẩy.
“Ánh sáng lấp lạnh như chứa đựng cả vạn màu sắc…”
“Một viên như chứa cả trăm viên…”
“Cái này, thật sự là Trái tim biển cả!”
Trên trán ông ấy không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh, cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Trái tim biển cả, món trang sức khiến phụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-vuong-sieu-cuong-cua-the-gioi-hac-am/2688598/chuong-978.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.