Cái gì?
Nghe thấy ông ta nói như vậy, trên mặt Ôn Nhã Như và Từ Bạch Đình lập tức hiện ra vẻ vui mừng.
Từ Bạch Đình không kìm được mà hỏi:
“Ông Đường, sao ông lại biết được?”
Nghiêm Ngọc Đường cười khẩy, dùng ánh mắt của kẻ bề trên nhìn đám nhãi nhép để nhìn Lâm Thiệu Huy, nói:
“Người này, bước chân phù phiếm, hơi thở yếu ớt.
Từ đầu đến chân không có khí chất gì đáng nói, đúng là một tông sư không có gì phải nghi ngờ!”
“Mà tông sư trong mắt đại tông sư không phải chỉ là rác rưởi thôi sao?”
Nghe thấy vậy, trên mặt tdb lập tức tràn đầy ý cười, tiếp tục hỏi:
“Vậy nói cách khác, nếu như ông ra tay, thì nhất định là sẽ giết được anh ta dễ như trở bàn tay, đúng không?”
Dễ như trở bàn tay?
Trên mặt Nghiêm Ngọc Đường chỉ toàn là vẻ khinh thường, ông ta nói:
“Bạch Đình, cậu đánh giá tôi thấp quá! Nhãi nhép như thế, chỉ một chiêu thôi là đủ chết rồi!”
Ông ta nói như vậy khiến hai người Từ Bạch Đình và Ôn Nhã Như mừng như điên.
Dường như bọn họ đã tìm được một người để tin tưởng, để làm chỗ dựa.
Bởi vì, chỗ dựa duy nhất của Lâm Thiệu Huy chỉ là thân phận tông sư, mà hôm nay có một đại tông sư như Nghiêm Ngọc Đường ở đây, thì Lâm Thiệu Huy cũng chỉ như một con kiến không đánh nhắc tới.
Chỉ cần Lâm Thiệu Huy dám ra tay với bọn họ, thì Nghiêm Ngọc Đường sẽ lập tức giết chết anh ngay tại chỗ!
Nghĩ tới đây, hai người đều rất đắc ý,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-vuong-sieu-cuong-cua-the-gioi-hac-am/2688687/chuong-974.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.