Sáng sớm tại Bệnh viện số một thành phố Nam Giang, từng chiếc xe sang trọng đậu ở bãi đỗ xe, sau đó mấy người Bạch Long Hải mở cửa xuống xe.
Khuôn mặt của Bạch Long Hải vẫn còn bầm tím, nhưng lúc này ông ta đã không quan tâm đến vết thương trên người nữa, điều mà ông ta bận tâm nhất bây giờ chính là sự sống chết của ông cụ.
Chỉ cần ông cụ vẫn còn sống thì gia đình họ mới có hy vọng kế thừa nhà họ Bạch.
“Bác cả, bác nói vị Thần y Lâm kia có đáng tin cậy hay không? Anh ta không nói rõ khi nào có thể đến trị bệnh, chỉ nói sáng sớm ông cụ sẽ khỏi bệnh.
Đây không phải là đang đùa giỡn hay sao?”
Một người trong những người đứng đầu của nhà họ Bạch ở bên cạnh cau mày lại hỏi Bạch Long Hải.
Không chỉ có một mình ông ta.
Tất cả những người còn lại của nhà họ Bạch cũng tràn đầy nghi ngờ.
“Đúng vậy, tôi càng nghĩ càng cảm thấy Thần y Lâm này không đáng tin, thần y chưa từng xuất hiện sao lại có thể trị liệu cho ông cụ đây?”
“Đúng đó, e rằng chúng ta đã bị người ta lừa rồi! Cái gì mà sáng sớm sẽ chữa khỏi? Đúng là một tên lừa đảo.”
Tất cả đám người đứng đầu nhà họ Bạch đều nhíu chặt mày lại, trong giọng nói tràn đầy không vui.
Rốt cuộc ngày hôm qua vẫn chưa xác định được thời gian chữa trị, mà vị Thần y Lâm kia lại đã thề rằng bệnh tình của ông cụ sẽ chuyển biến tốt vào sáng sớm nay, điều này y
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-vuong-sieu-cuong-cua-the-gioi-hac-am/2693712/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.