"Đó là Điền Hạo đấy! Là người cầm đầu đám con ông cháu cha ở Nam Lộc đấy! Trời ơi, thế mà...!anh ta gãy chân thật rồi."
"Còn nữa, còn nữa.
Cái người trung niên đang đỡ Điền Hạo kia kìa, đấy là Điền Trường Phát, người đứng đầu nhà họ Điền ở Nam Lộc."
"Cả Lê Kiệt nữa, chân ông ta cũng gãy mất rồi.
Lẽ nào, đấy cũng do Lâm Thiệu Huy gây ra sao?"
"..."
Một đám thanh niên người nào cũng đi khập khiễng, bước thấp bước cao, đi một bước thôi là ai cũng đau đến độ phải dừng lại hít sâu.
Người nhà họ Bạch đều giật nảy.
Năm người!
Mười người!
Hai mươi!
Mẹ kiếp...!
Tất cả những người bước xuống từ chiếc xe sang trọng đó đều là thanh niên, người nào cũng gãy chân.
Đám người nhà họ Bạch sợ sởn da gà.
Bọn họ không kìm được mà cùng nhớ tới lời Lâm Thiệu Huy từng nói.
Chẳng qua là tôi để cho đám chúng nó tự đập gãy chân mình thôi ý mà!
Đồ điên!
Quả thực, đối với đám người nhà họ Bạch, Lâm Thiệu Huy đúng là một tên điên.
Thế mà anh lại dám đánh gãy chân toàn bộ hội con ông cháu cha.
Họa lớn giáng xuống đầu rồi!
Nghĩ thế, ông cụ nhà họ Bạch quay đầu nhìn đám người nhà Bạch Tuấn Sơn với vẻ thương hại.
Ông cụ khẽ hừm hè một tiếng, hỏi:
"Thằng ba, anh thấy chưa? Quả báo của cả nhà các anh tới rồi đấy."
Nói xong thì ông cụ nhà họ Bạch cũng không muốn nhìn đám người nhà Bạch Tuấn Sơn lâu hơn nên nhanh chóng dẫn theo người nhà Bạch Long Hải, vội vội vàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-vuong-sieu-cuong-cua-the-gioi-hac-am/2694038/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.