Ta muốn coi thử âm mưu của ngươi.
Liễu Sinh Hương cùng Lạc Vô Trần đang mắt to trừng mắt nhỏ, bỗng nhiên, Lạc Vô Trần nở nụ cười, ánh mắt hắn rất rõ ràng: giết hết chúng thì khỏi trả tiền.
Liễu Sinh Hương trừng ánh mắt ai oán liếc lại: chỗ này là dưới mi mắt của Phong Vân trang, ngươi muốn chết sao?
Trầm lặng giằng co liên tục, sắc mặt tiểu nhị một bên càng ngày càng đen.
” Nhị vị… Là muốn ăn quỵt sao?”
” Tới lượt ngươi nói sao? Đi, đem thêm một chén trà nữa đến!”
Liễu Sinh Hương trợn mắt tới lui với tiểu nhị, thừa dịp gã xoay người, bỗng nhiên bỏ cái gì đó vào đồ ăn.
” Ôi chao, ngươi xem đây là cái gì?”
Kẹp trong tay một con gián chết xui xẻo, Liễu Sinh Hương hô to gọi nhỏ.
” Các ngươi nhìn coi, đồ ăn của cái quán này lại có bọ chết.”
” Cái gì?”
Tiểu nhị ra sức dụi dụi mắt, từ mông lung lúc đầu chuyển sang phẫn nộ.
” Được lắm, đã ăn xong rồi mà còn muốn đập bảng hiệu của bọn ta.”
Xăn tay áo, tiểu nhị ra vẻ muốn đánh, Lạc Vô Trần cau mày, thế này càng ầm ĩ. Liễu Sinh Hương thật sự là một nam nhân phiền phức. Tay ấn xuống thân kiếm, ngay sau đó hắn sẽ chém cái tiểu nhị không biết tốt xấu kia thành hai nửa.
Nhưng một bàn tay kéo tiểu nhị tức giận lại, trên mu bàn tay trắng nõn tao nhã còn nổi lờ mờ gân xanh nhạt nhạt, khớp xương tinh xảo mà mảnh dẻ, rất khó tưởng tượng tay một người nam nhân lại thanh tú
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-vuong-ta-muon-cong-nguoi/1241585/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.