Tái ngộ…
” Ha ha, tiểu mỹ nhân.”
Nhị thế chủ cười đến đắc ý dào dạt.
” Nếu ngươi đi theo ta, bảo đảm cho ngươi mặc vàng đội bạc, ăn thơm uống mát…”
Liễu Sinh Hương buồn bực, bộ dạng mình tựa như tiểu thiếp của người ta sao? Lại nhìn nhìn vị đối diện, mặt cũng xanh, quả nhiên là gia chủ không thể trêu chọc.
” Hắc hắc, thế nào?”
Xem xét y phục vải thô trên người Liễu Sinh Hương, tái nhìn khuôn mặt cười híp mắt của y, tâm càng thêm ngứa.
” Cha ta là tổng tiêu đầu uy vũ tiêu cục, để ta che chở cho ngươi được chứ?”
” Hi…”
Tiếng cười nữ tử, Lạc Vô Trần động một chút, khóe mắt quét đến thang lầu, đầu tiên là một cây trâm xanh biếc, cắm trên một đầu tóc đen tuyền, đơn giản ưu mỹ, sau đó là khuôn mặt của nàng, nước da màu trắng trong suốt, cái mũi hơi thẳng, con mắt đen như mực, miệng hơi to, lại thêm một chút khiêu khích. Nhưng thoạt nhìn cả người lại có khí chất cao nhã, chính là một loại khí chất có thể khiến rất nhiều nam nhân, thậm chí cả nữ nhân động tâm.
Cái nữ nhân dung mạo không khuynh quốc khuynh thành lại khiến người ta khó quên được, nhất kiến nan vong.
” Ha ha, là Bạch cô nương?”
Liễu Sinh Hương vội vàng chào hỏi, sợ nàng không nhận thức được.
Nữ tử vẫn mỉm cười nhìn nơi đây, bước sen nhẹ nhàng, mỗi bước đều tao nhã như giẫm lên cánh hoa.
” Hoá ra là Liễu công tử, trách không được trên Mẫu Đơn Lâu này lại náo nhiệt như thế.”
Nữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-vuong-ta-muon-cong-nguoi/1241618/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.