Edit: susublue
"Thật sự chính là nơi này sao? Nhưng mà người lúc trước..." Bạch Vũ Mộng cũng thở dài mở miệng, thì ra nơi lúc trước hắn đến chính là chỗ này.
"Tuy rằng nơi này đã thay đổi rất nhiều nhưng tuyệt đối không sai được, ở đây vẫn có những thứ quen thuộc, nhưng mà không biết còn có thể tìm được bọn họ hay không..."
Bạch Vũ Mộng hơi mím môi không mở miệng, nàng cũng không biết phải nói cái gì, dien*dafnlle#quysdo0n nàng biết cảm giác khi hi vọng tan biến thì sẽ tuyệt vọng khó chịu ra sao.
"Mặc kệ có thể tìm được không, chung quy vẫn là một khởi đầu tốt, có lẽ ngươi có thể tìm được một ít dấu vết năm đó để lại." Bạch Vũ Mộng an ủi mở miệng.
"Ừ, ta sẽ không buông tay, trừ khi có một ngày có người nói với ta là ta không thể gặp được nàng nữa." Duẫn Minh Hi thở dài, cùng Bạch Vũ Mộng đi ra khỏi cái sân chất chứa kỷ niệm của hắn.
Mấy ngày nay Bạch Vũ Mộng luôn bôn ba khắp nơi, cơ thể lại nặng nề, nhưng nàng lại cảm thấy ấm áp hạnh phúc, nàng không muốn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra cho nên khi trở lại phòng liền nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Mộ Túy Tình đến tìm Bạch Vũ Mộng rất sớm, thấy Bạch Vũ Mộng có vẻ đã nghỉ ngơi rất tốt, nàng cười mở miệng: "Thế nào, rốt cục đã trở lại, có quen chưa?"
"Ừ, vẫn là cảm giác này, thật ra cũng không sao cả, ta vẫn có thể chấp nhận." Mộ Túy Tình cười rất thoải mái.
"Ừ, vậy kế tiếp ngươi có tính toán
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-y-doc-phi/254405/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.