Editor: Susublue
Bạch Vũ Mộng cũng không để ý đến người khác, kéo Lam Hạo Thần bỏ đi. Những người đó nhìn Lam Hạo Thần và Bạch Vũ Mộng thân mật, trong lòng đều cảm thấy khó chịu.
Bây giờ náo loạn như vậy, mọi người cũng không còn hưng trí tiếp tục đi dạo, đều nói mệt mỏi, trở về phòng.
Bạch Vũ Mộng vào phòng, không nói gì, yên tĩnh ngồi một chỗ. Nàng như vậy làm Lam Hạo Thần có chút lo lắng: "Mộng Nhi, nàng không sao chứ?"
"Không có việc gì, chỉ có chút tức giận mà thôi, lát nữa là tốt rồi, chàng không cần lo lắng." Bạch Vũ Mộng mỉm cười, an ủi Lam Hạo Thần.
Nhưng Lam Hạo Thần hiểu Bạch Vũ Mộng như vậy sao có thể nhìn không ra nàng đang gượng cười. Hắn đi qua, từ phía sau ôm lấy nàng, an ủi nàng.
Hai người lẳng lặng ngồi ngây người một hồi, Bạch Vũ Mộng lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh: "Thần, chàng nói xem, mẫu thân của ta còn sống không?"
Thanh âm bay bổng, giống như chưa từng tồn tại.
"Mộng Nhi, nàng vẫn bị ảnh hưởng." Lam Hạo Thần thở dài một hơi chậm rãi nói."Nàng cũng không cần lo lắng, một ngày nào đó chân tướng sẽ được phơi bày, mẫu thân nàng cũng không hi vọng nàng như vậy."
"Thật không?" Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng hỏi, nàng thật sự không biết, mẫu thân nàng còn sống hay không. Kiếp trước nàng lãnh khốc vô tình, nhưng đối với người thân cũng có cảm tình.
Đời này, nàng có được tình yêu, có lẽ nàng cũng khát vọng tình thương của mẹ nữa! Khát vọng có được cảm giác che chở.
Lam
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-y-doc-phi/851013/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.