Lam Hạo Thần dùng hết toàn lực bóp cổ Bạch Vũ Mộng, ngay khi Bạch Vũ Mộng muốn ra tay, Lam Hạo Thần thấy được con ngươi bình tĩnh của Bạch Vũ Mộng, bỗng liền thả tay ra.
Đồng tử của hắn cấp tốc co rút lại, tựa hồ nhớ tới cái gì, nhìn dấu lằn đỏ trên cổ Bạch Vũ Mộng, Lam Hạo Thần có chút vội vã đứng lên, không biết phải nói cái gì, có chút áy náy cùng đau lòng, không ngừng nói ‘thực xin lỗi’.
Nhìn Lam Hạo Thần như vậy, Bạch Vũ Mộng "Phốc xuy" một tiếng, nở nụ cười, Lam Hạo Thần như vậy thật đáng yêu, không giống với Chiến Vương mặt lạnh kia.
Chỉ được một hồi, biểu cảm lúng túng của Lam Hạo Thần lại biến trở về bộ dáng thống khổ, lần này, hắn cũng không tiếp tục công kích Bạch Vũ Mộng, có lẽ ở trong tiềm thức của hắn, không hy vọng thương hại Bạch Vũ Mộng.
Lam Hạo Thần lui về góc giường, gắt gao ôm thân thể của chính mình, thân thể kịch liệt run, tựa hồ tất cả thống khổ thế gian đều tập trung tại trên người hắn.
Bạch Vũ Mộng thấy Lam Hạo Thần như vậy, không biết vì sao, tâm hơi quặn đau, trong mắt lộ ra sự đau lòng rõ ràng. Hắn như vậy, nàng chưa vẫn chưa từng thấy qua, hắn như vậy, thật sự làm cho nàng đau lòng.
Không khống chế được, Bạch Vũ Mộng hướng về phía Lam Hạo Thần đi qua, Lam Hạo Thần cảm nhận được nàng tới gần, sợ bản thân lại xúc phạm tới nàng, rụt lui về phía sau.
Bạch Vũ Mộng không lùi mà tiến tới, nàng một bước đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ma-y-doc-phi/851059/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.