Vài ngày nữa lại trôi qua, Thu Địch Phỉ chỉ biết nơi này là phụ cận biên giới Mẫn quốc và Lăng quốc, không biết chính xác là nơi nào. Trong lòng nàng rất nhớ Mộ Thiên Sơn, không biết hắn sau khi biết tin nàng mất tích sẽ lo lắng, khổ sở thế nào. Nàng muốn nói Tấn Hoa để nàng rời đi, nhưng nhìn hắn bận trước lo sau, chiếu cố cho nàng và hài tử thì lời vừa tới bên môi lại phải nuốt trở vô.
Thật sự có chút không đành lòng.
Nhưng cũng không thể kéo dài mãi được, nàng đã là thê tử của người khác, hài tử cũng đã có, nếu cứ kéo dài thêm thì sự việc càng xấu đi thôi. Vì vậy hôm nay, khi Tấn Hoa đi săn trở về, Thu Địch Phỉ hung ác nhẫn tâm nói với hắn “ Tấn Hoa, ngươi để ta quay về Thiên Khuyết cung đi”
Tấn Hoa hai tay run lên, thiếu chút nữa là làm rớt vật săn trong tay, cố tươi cười nói “ Tiểu Bảo, chúng ta…chúng ta cứ như vầy, ở đây…sinh hoạt không tốt sao?” nhìn Thu Địch Phỉ một cái rồi vội vàng nói thêm “ Tiểu Bảo, ta sẽ hải hảo chiếu cố ngươi và hài tử, ngươi yên tâm, ta nhất định không để cho hắn chịu nửa điểm ủy khuất. Ta…ta càng không đối xử tệ với ngươi”
Thu Địch Phỉ thần sắc đau thương, không phải vì chính mình, mà là cho người trước mặt.
“Tấn Hoa, ngươi… tội gì mà khổ như vậy chứ, trong thiên hạ thiếu gì cô nương tốt, ngươi tội gì cứ mãi nhớ tới ta chứ? Thực ra không đáng chút nào. Ta không có tốt như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mac-dao-vi-lieu-quan-tam-tuy/216288/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.